Nhật ký về đôi giày trượt patin
Khi viết lên những dòng nhật ký này tôi đã cảm thấy mình trở thành 1 skate thực sự với đam mê cháy bỏng trên đôi giày có hàng bánh lăn.
Cách đây khoảng 4 năm,lúc đó tôi vừa mới chân ướt chân ráo lên Hà nội và là sinh viên của trường đai học khoa học tự nhiên. xung quanh đó có rất nhiều công viên mở ra phục vụ người dân quanh đó. 1 hôm, tình cờ tôi đc 1 đứa bạn đưa ra công viên cạnh đó chơi. và điều làm tôi ngạc nhiên thích thú nhất đó là khi nhìn thấy những bạn trẻ đang tập trượt trên đôi giày có hàng bánh lăn này. người lớn có trẻ em có, và cả những em bé nhỏ xúi chắc chỉ tầm 3,4 tuổi cũng trượt được 1 cách dễ dàng. không hiểu sao tôi lại vô cùng hứng thú với nó. Cùng lúc đó vừa nhìn thấy ở góc công viên có 1 bạn đang cho thuê những đôi giày trượt như thế. Tôi rủ bạn ra hỏi để thuê chơi xem cảm giác nó như thế nào. Lúc ra thuê bạn ý rất niềm nở và nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi cách tập,cách đứng. Nhưng tôi thì lại thấy khó quá,cứ đứng lên lại ngã oạch xuống mỗi lần như thế là đau điếng người chỉ muốn khóc thôi. Sau khi tập được chừng nửa tiếng tôi cảm thấy đã quen hơn với đôi giày này và bắt đầu càng có hứng thú hơn với nó. Và do lần đầu tiên tập trượt patin nên tôi vô cùng lúng túng và thấy rất đau chân do không quen xỏ giày. tập được hơn tiếng rưỡi người tôi bắt đầu mỏi nhừ. Chúng tôi trả giày và vẫn hào hứng tự nghĩ là ngày mai mình sẽ ra đây tập tiếp.
Đêm hôm đó về 2 đứa kêu đau người rồi đau chân không sao ngủ được nhưng vẫn háo hức tới ngày mai để được ra tập trượt trên đôi giày patin vì thực sự khi trượt patin tôi có cảm giác rất phấn khích và thích thú. đặc biệt lúc trượt được đoạn dài mà không bị ngã đúng là điều tuyệt vời.
Những ngày hôm sau và hôm sau nữa tôi và bạn của mình ra sân thường xuyên hơn. mỗi ngày tập được khoảng gần 2 tiếng. Chỉ sau gần 1 tuần cả 2 chúng tôi đã có thể tự trượt trên đôi giày patin này mà không cần ai đỡ. Ngày càng thích thú hơn và tôi đam mê cái môn thể thao mới lạ này lúc nào không biết. Từ sự hướng dẫn tận tình cửa các anh chị cùng tập trong sân,tôi dần dần đã học được những động tác khó tưởng chừng không thể làm được khi mới tiếp xúc với nó. Nhưng không,tôi đã bắt đầu biết đi tiến rồi vòng 1 cách mượt mà, rồi đi lùi ,phanh. và chân tôi trượt ngày 1 chắc hơn. Niềm đam mê của tôi từ đó cũng lớn dần theo năm tháng. Tôi bắt đầu có suy nghĩ mạnh dạn hơn đó là “hay là mình sẽ tự nua cho mình 1 đôi giày trượt patin để hằng ngày có thể tập trượt bất cứ khi nào mình thích ở mọi lúc mọi nơi,không phải phụ thuộc vào người thuê giày nữa”. Sau khi suy nghĩ có vẻ táo bạo như vậy,tôi liền hỏi mấy anh chị tập cùng:
-Anh ơi. một đôi giày như của anh tập khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?
Anh ấy trả lời tôi rất nhiệt tình
-Giày của anh nua gần 2 triệu. Nhưng với người mới tập như em có thể mua những đôi giày giá tầm 1 triệu cũng rất ok.
Sau đó tôi về nhà lên google tìm những thông tin liên quan đến giày trượt patin và cách chọn giày như thế nào?Sau khi đã khá hiểu biết về giày trượt patin tôi bắt đầu nung nấu quyết tâm để dành tiền mà bố mẹ cho để mua cho mình đôi giày patin mà tôi ao ước bấy lâu.
Mỗi 1 tháng mẹ cho tôi 2 triệu cả tiền ăn,tiền trọ. Thế là từ đó tôi nhịn ăn sáng và để dành tiền tiết kiệm, sau khoảng 2 tháng tôi đã có trong tay 1 triệu rưỡi để dành đi mua giày. Do trong thời gian tập luyện, tôi khá hoà đồng nên cũng được mọi người cùng tập quý mến. Biết tôi có ý định mua giày. A tuấn-người thường xuyên hướng dẫn tôi tập đã bảo tôi nếu muốn mua giày thì a chỉ chỗ cho mua. Vì rất tin tưởng vào trình độ của anh nên tôi đã nhờ anh đưa mình đi mua giày. Khi anh ấy đưa tôi đến 1 cửa hàng patin nằm trong 1 ngõ nhỏ trên đường Cầu Giấy. Ấn tượng ban đầu của tôi khi nhìn thấy cửa hàng này là cảm thấy có 1 chút thất vọng vì nó không như tưởng tượng của tôi do cửa hàng này khi nhìn bên ngoài thấy nhỏ quá. nó chỉ khoảng hơn 4m2 thôi. Thế nhưng khi vào trong thì thực sự tôi đã bị choáng ngợp bởi xung quanh tôi toàn giày là giày và vô cùng nhiều loại với mầu sắc và mẫu mã khác nhau làm cho tôi hoa mắt và không biết mình nên chọn đôi nào để phù hợp với sở thích và túi tiền của mình. Sau khi nghe tôi nói về nguyện vọng của mình là muốn mua 1 đôi giày có giá khoảng 1 triệu rưỡi thì bạn bán hàng đã tư vấn và giúp tôi cách chọn loại giày tốt và đưa ra vài mẫu giày để lựa chọn. Do tôi có bàn chân hơi nhỏ và dài nên sau khi đi thử mấy đôi giày tôi đã chọn được cho mình đôi Flying Eagle F3 màu đen tím trắng. Trước khi tôi về bạn bán hàng còn không quên chia sẻ cho tôi cách bảo quản giày như nào để giày bền nhất và cách sửa giày cơ bản cần biết. Bạn ý còn bảo “mình dặn thế thôi chứ néu giày có vấn đề gì thì bạn cứ mang ra đây bên mình sẽ bảo hành cho bạn “. À mà đợt mình mua còn được tặng thêm 1 bộ bảo hộ chân tay trẻ em và 1 túi đựng giày patin nữa. Nhưng túi thì mình dùng được chứ bộ bảo vệ chân tay do mình biết trượt rồi nên thấy không cần,đeo được 1 lúc nóng quá nên từ đó chả mang nữa. Ôi khỏi phải nói chứ hôm đó mua giày về mình sướng tưng tửng như con điên luôn. không phải nói ngoa chứ lúc ngủ mình cũng ôm nó ngủ ấy. Từ hôm sau khi có giày,phải nói là mình chăm tập hơn trước rất nhiều và tự tin hơn khi tham gia vào Câu lạc bộ patin ở đó. Niềm vui hằng ngày của mình là sau mỗi ngày đi học về mình lại chạy ra sân tập cùng các anh chị trong câu lạc bộ.thỉnh thoảng lúc nghỉ mọi người hay nói chuyện trêu đùa nhau rồi hết giờ tập cả hội lại rủ nhau đi ăn kem hay ăn chè ăn ốc làm tăng tinh thần đoàn kết của cả team.
Thực sự patin đã mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui mà tôi không ngờ tới. Đặc biệt là tết trung thu vừa rồi:Hôm đó cả hội chúng tôi hẹn nhau 6h30′ tập trung có mặt tại cổng công viên. Sau khi tập trung đông đủ và đóng tiền để ăn chúng tôi bắt đầu xuất phát từ cầu giấy. Điều đặc biệt ở đây là không phải chúng tôi đi bằng ô tô hay xe máy đi chơi trung thu mà chúng tôi chạy trên đôi giày patin của mình. Cả team có gần 40 người nối đuôi nhau lên tới gò đống đa chúng tôi là ghép thêm team nữa. Nếu ai được tham gia hay nhìn cả team chạy đường trên đôi giày patin mới thấy được tôi vui như thế nào khi tham gia. mọi người vừa đi vừa hát làm náo loạn cả khu phố chúng tôi đi qua. Từ người lớn đến trẻ em ai cũng đều ngạc nhiên khi thấy đoàn tàu patin như thế này. Và điều mà tôi cũng như mọi người nhớ nhất đó là sự đoàn kết của cả team. Khi chạy đường như vậy thì không phải ai cũng đủ sức khoẻ hay chân đủ chắc để có thể trượt an toàn hết chặng đường đi vì quãng đường chúng tôi chạy khá dài. khoảng 6,7km. Nhưng trước và sau chúng tôi luôn có mấy anh trượt tốt và cứng chân nhất bên cạnh để hỗ trợ mọi người. Nhất là khi sang đường thì các anh ấy dừng lại xin đường cho chúng tôi qua hết rồi anh ấy mới chạy theo. Sau khi nghỉ giải lao và giao lưu với các câu lạc bộ khác tại tượng đài Lý Thái Tổ chúng tôi lại chạy về. Nói thật lúc về chân tôi đã mỏi rã rời vì không chạy quen. Nhưng thôi, tôi vẫn cố lết được về phòng. Vừa về phòng vẫn còn dư âm cái cảm giác vui sướng ,phấn khích khó tả ấy. Sau khi tắm rửa xong tôi lên giường ngủ như chưa bao giờ mệt như thế.
Và đó chỉ là 1 kỷ niệm trong số vô vàn những niềm vui mà tôi có được khi đến với patin. Tôi nghĩ chắc hẳn ai khi tham gia môn thể thao này cũng sẽ có những kỷ niệm không bao giờ quên được khi thời còn trẻ và còn có thể cháy hết mình với đam mê của mình.
————————————————————————————————————————-